Ta thức hoài- Thức với mùa thu
Lá vàng rơi. Rơi hoài. Rơi mãi
Nghiêng nghiêng lượn chao
Ngoặc lên trời dấu hỏi (?)
Mùa thu thức mãi trong ta
Từng chiếc lá bay về xào xạc
Vẽ vào đêm muôn vàn ngơ ngác
Thúng mẹt bày la liệt nhỏ nhoi.
Mùa thu chiếc lá cuộn rơi
Đong hạt mồ hôi và dòng nước mắt
Vẽ lên trời cầu vồng bảy sắc
Mang câu thơ khóc một linh hồn.
MÙA THU ƠI!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)








0 nhận xét:
Đăng nhận xét